TRUY TÌM KÝ ỨC
Phan_17
Không hiểu tại sao, cô vô thức liếc tay anh, bàn tay đàn ông lớn với các khớp rõ ràng. Vào thời khắc này, tay trái của anh kẹp điếu thuốc, còn bên phải trống không...
Lòng bàn tay Bạch Cẩm Hi đột nhiên rịn mồ hôi. Cô giật mình bởi ý nghĩ vừa vụt qua bộ não. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô chợt nghĩ, liệu anh có nắm tay mình hay không?
Bạch Cẩm Hi lập tức bỏ một tay vào túi quần.
Hàn Trầm vừa đi vừa hút thuốc. Ánh mắt anh dừng lại ở hai cái bóng đổ dài trên mặt đất. Sau đó, anh liếc thấy Bạch Cẩm Hi đút tay trái vào túi quần. Anh nhả khói, tiếp tục đi về phía trước.
***
Vừa vào bãi đỗ xe, điện thoại của Hàn Trầm đổ chuông, là Lải Nhải gọi tới.
Anh bắt máy, vẫy ra hiệu Cẩm Hi đi trước. Cô gật đầu, hai người đi về hai hướng khác nhau.
Hàn Trầm quay về xe ô tô của mình. Lải Nhải gọi điện báo cáo tình tình của Trịnh Thành Đạt, em trai nạn nhân Trịnh Thành Chí.
“Lão đại, em vẫn chưa tìm thấy anh ta.” Ngữ khí của Lải Nhải có phần ỉu xìu: “Trịnh Thành Đạt không ngồi tàu hỏa. Một đồng hương của anh ta tiết lộ, anh ta đi xe buýt cho tiết kiệm. Có quá nhiều xe buýt vận chuyển hành khách từ Thượng Hải về thành phố Lam, đấy là chưa kể xe tư nhân nữa. Em phải kiểm tra từng chuyến một. Em cũng cho người canh chừng ở bến xe, hễ phát hiện ra anh ta là đưa về Cục hỏi chuyện ngay.”
“Ừ.” Hàn Trầm lại hỏi anh ta một số vấn đề khác. Sau khi cúp máy, anh gọi cho Mặt Lạnh và đội trưởng Tần.
Lúc Hàn Trầm bỏ di động vào túi, đã là hai giờ sáng, anh đã gọi điện hơn nửa tiếng đồng hồ. Anh tựa vào thành ghế, cầm chai nước uống một ngụm. Hiện tại, anh và các đồng nghiệp chỉ có thể chờ đợi một manh mối nào đó tồn tại sự đột phá.
Hàn Trầm đưa mắt về phía ô tô của Cẩm Hi, bên đó vô cùng yên tĩnh.
Anh đẩy cửa xuống xe, tiến lại gần. Cẩm Hi tựa vào thành ghế sau, đã ngủ say từ lúc nào. Châu Tiểu Triện ngồi ở vị trí lái xe, nghe tiếng động liền đẩy cửa bước xuống: “Lão đại đấy à, bọn em tưởng anh về rồi. Tiểu Bạch đã đi ngủ, lát nữa mới dậy đổi ca trực với em. Anh có chuyện gì à? Có cần em đánh thức chị ấy không?”
“Không cần.”
Hàn Trầm nói vắn tắt một số vấn đề liên quan đến công việc với cậu ta, sau đó dặn khi nào phát hiện ra tung tích của người nhà họ Châu, phải báo cáo với anh ngay lập tức.
Châu Tiểu Triện gật đầu. Hàn Trầm nhìn Cẩm Hi, hỏi cậu ta: “Cậu để cô ấy ngủ như vậy sao?”
Châu Tiểu Triện mù mờ, gãi đầu: “Phải ngủ thế nào cơ ạ? Chị ấy vẫn luôn ngủ như vậy mà...”
Hàn Trầm chống tay lên cửa xe: “Được rồi, cậu cứ bận việc của cậu đi!”
Nghe anh nói vậy, Châu Tiểu Triện lại quay về vị trí, đặt laptop lên đùi, tiếp tục nghiên cứu tài liệu.
Hàn Trầm cúi đầu ngắm nhìn Bạch Cẩm Hi. Buổi đêm mùa thu tương đối lạnh, trong khi cửa sổ vẫn hạ xuống. Cô không nằm thẳng mà ngồi tựa vào thành ghế, trên người chỉ mặc áo khoác mỏng.
Hàn Trầm cởi áo jacket, mở cửa xe, cúi thấp xuống đắp lên người Bạch Cẩm Hi mà cô vẫn bất động.
Anh chống tay xuống ghế, nhìn gương mặt cô ở cự ly gần. Đây là lần thứ ba anh thấy bộ dạng của cô trong lúc ngủ. Trông cô không linh lợi như lúc thức, môi hơi mím lại, thần thái cũng có phần ngây thơ.
Hàn Trầm cười cười. Anh vừa định rời đi, Bạch Cẩm Hi dường như hơi nóng nên cau mày, động đậy người. Sau đó, bàn tay đang đặt trên đầu gối của cô từ từ thõng xuống, vừa vặn rơi trúng mu bàn tay của anh.
Hàn Trầm ngẩng đầu quan sát Cẩm Hi. Không biết cô mơ thấy gì mà đầu mày giãn ra. Giây tiếp theo, cô túm lấy bàn tay anh. Hàn Trầm bất động trong giây lát, muốn rút tay về. Nào ngờ vừa động đậy, Cẩm Hi càng nắm chặt hơn, giống như sợ anh sẽ biến mất.
***
Châu Tiểu Triện cắm cúi làm việc một lúc mới phát hiện Hàn Trầm vẫn chưa đi mà ngồi ở ghế sau, một tay gác lên cửa xe. Anh đang hút thuốc, sắc mặt trầm tư như đang suy nghĩ điều gì đó.
Phát hiện anh chỉ mặc áo sơ mi, còn áo khoác ngoài đang đắp trên người Bạch Cẩm Hi, cậu ta cảm thấy hơi áy náy vì đã không quan tâm đến đồng nghiệp thân thiết của mình.
“Lão đại, liệu chúng ta có thể phá vụ án này không?” Châu Tiểu Triện hỏi nhỏ.
“Có thể, quan trọng là thời gian.” Hàn Trầm đáp.
Câu trả lời của anh khiến tâm trạng của Châu Tiểu Triện trở nên nặng nề, cậu ta cất tiếng thở dài.
Hàn Trầm yên lặng hút thuốc, ngước nhìn bầu trời bên ngoài cửa xe. Còn ở dưới áo khoác của anh, Cẩm Hi vẫn nắm chặt tay anh. Cô không động đậy, anh cũng ngồi im.
Trong đầu anh bất chợt hiện ra cảnh tượng chiều ngày hôm nay. Cô cảnh sát mạnh mẽ ngồi xổm dưới ánh chiều tà, hai tay ôm đầu gối, khóc rất thương tâm.
Khi cô ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của cô, anh đột nhiên cảm thấy trái tim nhói đau. Vào khoảnh khắc kéo cô đứng dậy, suýt nữa anh ôm cô vào lòng.
Không phải anh không rung động, cũng chẳng phải không bị người phụ nữ ở bên cạnh thu hút.
Vì vậy, sau khi quay về thành phố Lam, anh không trả lời tin nhắn của cô, rắp tâm để mọi việc trở về trạng thái như cũ.
Nhưng cô lại một lần nữa xuất hiện trước mặt anh, lại một lần nữa “quyến rũ” anh.
Anh cho rằng, hai người cứ giữ mối quan hệ cấp trên và cấp dưới, là có thể giữ khoảng cách với cô. Từ trước đến nay, anh luôn có lòng tin về lý trí và khả năng tự kiềm chế của mình. Anh tin, sau một thời gian, cảm giác rung động và bị thu hút đó sẽ tan biến.
Vậy mà cô lại bộc lộ sự yếu đuối trước mặt anh, khóc trước mặt anh.
Hàn Trầm ngoảng đầu, lặng lẽ ngắm gương mặt Cẩm Hi.
Có phải trong lòng cô cũng tồn tại một người và tình cảm khó quên, nên cô mới khóc thương tâm như vậy?
Không biết nơi nào đó từ đáy sâu trong lòng anh lại nhói đau.
Hàn Trầm hút thuốc thêm một lúc, bàn tay âm thầm lật lại, khiến tay của Bạch Cẩm Hi nằm gọn trong lòng bàn tay anh. Bây giờ đổi lại là anh nắm tay cô.
***
Lúc Bạch Cẩm Hi tỉnh giấc, Hàn Trầm đã đi từ lâu, chỉ còn lại chiếc áo jacket đắp trên người cô.
Châu Tiểu Triện đổi ca với cô, bắt đầu ngáy khò khò. Bạch Cẩm Hi xuống xe đi dạo một òng, cảm thấy vô cùng sảng khoái. Cô lại ngồi lên xe, tiếp tục chờ đợi.
Đến hơn tám giờ sáng, cuối cùng Bạch Cẩm Hi cũng nhìn thấy ba người nhà họ Châu từ bên ngoài đi về khu chung cư.
Bạch Cẩm Hi đánh thức Châu Tiểu Triện, hai người liền chạy tới chỗ bọn họ.
Trong tay ông Châu cầm túi ni lông in dòng chữ “Bệnh viện nhân dân thành phố”. Xem ra, họ mới từ bệnh viện trở về. Bà Châu trông rất mệt mỏi, đi bên cạnh là con gái út tên Châu Tư Lâm, năm nay mới mười chín tuổi, kém chị gái quá cố Châu Tư Hàm ba tuổi.
Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện giơ thẻ công tác, ông Châu tỏ ra nghi hoặc: “Đồng chí cảnh sát, có chuyện gì vậy?”
“Chú Châu, chuyện là thế này, rất xin lỗi đã làm phiền chú, con gái lớn của chú lúc sinh thời có một người bạn trai tên Trần Tây Hiền...” Cẩm Hi đáp.
Vừa nhắc đến tên Trần Tây Hiền, ba người nhà họ Châu liền biến sắc mặt. Ông Châu quay sang vợ: “Mình đưa Tư Lâm lên nhà trước đi!”
Bà Châu gật đầu. Châu Tư Lâm nhìn Cẩm Hi bằng ánh mắt phức tạp rồi theo mẹ lên nhà.
Ông Châu lên tiếng: “Đồng chí cảnh sát, tên súc sinh đó chẳng liên quan gì đến gia đình chúng tôi. Anh chị muốn tìm hiểu thì hãy đi tìm người khác!”
Nói xong, ông liền quay người bỏ đi. Châu Tiểu Triện vội ngăn ông lại: “Hôm qua, Trần Tây Hiền đã bị sát hại!”
Câu này lập tức có tác dụng, ông Châu sững sờ. Nhưng phản ứng tiếp theo của ông hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện.
Ông bật cười thành tiếng, nụ cười đầy căm hận và sảng khoái: “Tốt quá! Tốt quá! Ông trời có mắt! Chết là đúng. Hôm nay tôi phải về uống một ly mới được.”
Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện đưa mắt nhìn nhau. Ông Châu vừa định rời đi, Cẩm Hi liền túm tay ông: “Chú Châu, tại sao lại thế? Gia đình chú có ân oán với Trần Tây Hiền phải không?”
Ông Châu nghiến răng: “Người đã chết rồi, tôi cũng không sợ mất mặt. Đồng chí cảnh sát, nếu không phải do tên cặn bã Trần Tây Hiền thì con gái tôi đâu có chết. Nếu không phải nó nghiện ngập, bắt con gái tôi đưa tiền, thì trên đường mang tiền đến nhà nó, con gái tôi đã không bị mấy tên lưu manh... Tư Hàm không chịu báo cảnh sát, chúng tôi cũng đành nhẫn nhịn. Chúng tôi bắt nó phải cắt đứt quan hệ với tên súc sinh kia, nhưng tinh thần của nó trở nên không ổn định, chẳng bao lâu sau gặp tai nạn giao thông. Loại người như thằng đó chết đi, xã hội sẽ bớt một mầm mống gây họa. Anh chị còn điều tra làm gì chứ? Người nào giết nó tức là đại ân nhân của gia đình chúng tôi.”
***
Lúc ô tô rời khỏi khu chung cư, Bạch Cẩm Hi phát hiện ba người nhà họ Châu đều đứng ở ngoài ban công dõi theo xe của cô. Bởi vì khoảng cách khá xa nên cô không thấy rõ vẻ mặt của bọn họ.
Châu Tiểu Triện lên tiếng: “Không ngờ lại có chuyện, cái chết của Châu Tư Hàm là do Trần Tây Hiền gián tiếp tạo thành.”
Cẩm Hi đang trầm tư suy nghĩ, nghe nói vậy liền rút điện thoại định gọi cho Lải Nhải. Đúng lúc này, màn hình hiện số của Lải Nhải gọi tới.
“Tiểu Bạch, tôi đã tìm ra Trịnh Thành Đạt và đã hỏi chuyện anh ta.” Lải Nhải cất giọng nghiêm túc: “Không đúng, dưới sự chất vấn của tôi, tâm trạng của Trịnh Thành Đạt trở nên kích động. Không ngờ anh ta có thành kiến với anh trai mình. Anh ta cho biết, sức khỏe của bà mẹ rất tốt, đi đứng cũng luôn cẩn thận. Anh ta tin chắc cái chết của người mẹ không phải là sự cố ngoài ý muốn, mà là Trịnh Thành Chí đã đẩy mẹ ngã cầu thang để độc chiếm căn hộ và khoản tiền đền bù.”
Bạch Cẩm Hi chấn động. Quả nhiên là vậy. Trước đó, tổ Khiên Đen đã chú ý một điểm, hai nạn nhân đều có người thân cận qua đời trong thời gian gần đây. Họ cho rằng, có mối liên quan gì đó nên mới điều tra theo hướng này.
Mặc dù không biết sát thủ T tìm ra mục tiêu bằng cách nào, nhưng sự giết chóc của hắn không chỉ đơn giản nhằm vào những đối tượng vô dụng của xã hội.
Hắn giết người là nhằm mục đích trừng phạt.
Vừa rồi ông Châu cho biết, Châu Tư Hàm bị cưỡng hiếp khi trên đường cầm tiền đến cho Trần Tây Hiền. Bạch Cẩm Hi làm cảnh sát nhiều năm nên biết rõ, có một số con nghiện đã mất hết nhân tính. Cô cũng từng gặp trường hợp tương tự. Để đổi lấy ma túy, người đàn ông đã cố ý cài bẫy, khiến người phụ nữ của mình chịu nhục nhã.
Như vậy, hai nạn nhân bị T giết chết, rất có khả năng phải chịu trách nhiệm về hai sinh mệnh nhưng lại không bị pháp luật trừng trị.
“Mau đi tìm Hàn Trầm ngay!” Cẩm Hi lên tiếng: “Tôi đã tìm ra quy luật rồi.”
Nhưng cũng có khả năng... không còn kịp nữa.
12 giờ 10 phút buổi trưa. Trong toàn thành phố Lam, đâu đâu cũng có cảnh sát tuần tra. Toàn bộ hệ thống camera giám sát được theo dõi chặt chẽ. Các thành viên của tổ Khiên Đen và đội hình sự tỏa ra mọi nơi, trợ giúp cảnh sát khu vực bố trí canh phòng.
Tuy nhiên, tất cả chỉ như mò kim đáy bể.
“Pằng.” Một tiếng nổ rất nhẹ vang lên ở một nơi nào đó trong thành phố, không hề bị người xung quanh cũng như cảnh sát phát hiện.
Cách đó một đoạn, một cô gái trẻ nằm trên sofa nhà mình, thân hình co giật, máu từ ngực tuôn xối xả.
Mười lăm phút sau, tổ Khiên Đen nhận được cuộc điện thoại báo cáo tình hình.
“Nạn nhân thứ ba đã xuất hiện. Cô ta tên Trần Xán Lạn, hai mươi mốt tuổi.” Người cảnh sát gọi điện cho biết: “Cô ta có liên quan đến một vụ tai nạn giao thông vào tháng 12 năm ngoái. Nghe nói, cô ta uống rượu lái xe, đâm chết một bé gái. Sau đó, nhà cô ta bỏ một khoản tiền lớn, tìm một người bạn nhận tội thay cô ta. Vụ này từng ầm ĩ ở trên mạng một thời gian. Bởi vậy, người cảnh sát khu vực vừa đến hiện trường liền nhận ra nạn nhân ngay lập tức.”
Chương 28: Hiệp Khách Thành Phố - P1
Cái chết của nạn nhân thứ ba Trần Xán Lạn giống hệt hai nạn nhân trước. Cũng là vào buổi trưa, viên đạn găm trúng tim, một phát chết ngay. Lúc đó, cô tiểu thư nhà giàu vừa thức dậy, mới đi vài bước liền nghênh đón tử thần.
Tại phòng làm việc của tổ Khiên Đen. Hàn Trầm, Bạch Cẩm Hi, Lải Nhải và Mặt Lạnh vừa hút thuốc vừa xem tư liệu hiện trường vụ án. Châu Tiểu Triện nhai kẹo cao su, thần sắc vô cùng nghiêm túc.
“Ba nạn nhân không hề có mối quan hệ, cũng chưa bao giờ cùng xuất hiện trong một sự kiện nào đó.” Hàn Trầm buông tài liệu, đảo mắt một vòng: “Như vậy, chỉ có một phương thức giúp họ liên kết với T.”
“Internet.” Bạch Cẩm Hi tiếp lời.
Lải Nhải nghi hoặc: “Nhưng ngoài vụ của Trần Xán Lạn tương đối ồn ào trên mạng, hai nạn nhân còn lại đều là vô danh tiểu tốt, làm sao T biết được bọn họ phải chịu trách nhiệm về hai sinh mạng?”
Hàn Trầm gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn: “Chúng ta biết từ nguồn nào?”
Bốn người đưa mắt nhìn nhau.
“Người nhà họ Châu và em trai của Trịnh Thành Chí?” Châu Tiểu Triện tỏ ra kinh ngạc: “Lẽ nào họ nói cho T biết? Nhưng họ quen biết T bằng cách nào?”
Hàn Trầm dõi mắt ra ngoài cửa sổ: “Mời đến hỏi là biết ngay.”
***
Người đầu tiên được mời đến là gia đình họ Châu. Theo đề nghị của Bạch Cẩm Hi, ba người được tách ra thẩm vấn riêng. Quả đúng như định liệu của cô, ông bà Châu hoàn toàn mù mờ về sự tồn tại của T. Họ cũng tỏ ra ngạc nhiên chẳng kém lúc nghe nói đến cái chết của Trần Tây Hiền.
Bạch Cẩm Hi cầm hai tách cà phê đi vào phòng thẩm vấn cô con gái út Châu Tư Lâm.
Lần đầu gặp mặt, Cẩm Hi đã cảm thấy thái độ của cô bé này có gì đó bất thường. Bây giờ ngẫm lại, Châu Tư Lâm mới mười chín tuổi nên rành về internet, càng có khả năng quen T và nói cho hắn biết chuyện liên quan đến người chị quá cố hơn bố mẹ.
Dù sao tuổi cũng còn nhỏ nên Châu Tư Lâm không giấu nổi tâm trạng căng thẳng, nhưng trong sự căng thẳng đó bộc lộ vài phần kiên định.
Bạch Cẩm Hi uống một ngụm cà phê rồi mở miệng: “Sao em quen anh ta?”
Câu hỏi này khiến Châu Tư Lâm luống cuống: “Ai? Chị nói quen ai cơ?”
“T.”
Châu Tư Lâm yên lặng vài giây mới trả lời: “Em không biết người nào như vậy.”
Bạch Cẩm Hi đặt tách cà phê xuống bàn, nhướn người về đằng trước, nhìn chằm chằm cô bé: “Tư Lâm, bây giờ người có biệt danh là T đang cầm một khẩu súng bắn tỉa, giết hại người dân trong thành phố. Anh ta đã giết ba người, gồm cả Trần Tây Hiền. Có lẽ em cảm thấy, Trần Tây Hiền chết là đúng, nhưng em có biết không? T là sát thủ chuyên nghiệp, hiện tại, tâm lý của anh ta có khả năng không bình thường. Hay nói một cách khác, những người anh ta giết bây giờ có thể không trong sạch, nhưng nếu cứ tiếp tục dung túng, một ngày nào đó, anh ta sẽ giết cả người dân vô tội.”
Châu Tư Lâm cắn môi, không lên tiếng.
“Chị biết em rất cảm kích T, muốn bảo vệ anh ta.” Bạch Cẩm Hi cất giọng từ tốn: “Nhưng kỳ thực, em nói ra mới là giúp anh ta. Trước khi T càng phạm nhiều tội ác hơn, chắc em cũng không muốn anh ta trở thành kẻ giết người hàng loạt bị thiên hạ phỉ nhổ và căm hận đúng không?”
***
Căn cứ vào đầu mối do Châu Tư Lâm cung cấp, Châu Tiểu Triện và Bạch Cẩm Hi lập tức đăng nhập vào diễn đàn lớn nhất ở thành phố Lam: Trường Giang Bạch Hạc BBS.
Cùng lúc đó, dưới sự truy vấn của cảnh sát, Trịnh Thành Đạt cũng không chịu nổi áp lực, thừa nhận từng trò chuyện với T ở trên diễn đàn này.
Cũng giống những diễn đàn nổi tiếng khác, Trường Giang Bạch Hạc BBS có một mục chuyên để những người gặp oan ức và bất bình trong cuộc sống hiện thực bộc bạch, nhằm tìm kiếm sự quan tâm và giúp đỡ của dư luận. Chỉ là bây giờ, những status “kêu oan” như vậy quá nhiều, cư dân mạng cũng trở nên vô cảm. Trừ một số đề tài nóng hổi, rất nhiều status đều không có ai hỏi tới, thậm chí còn bị dân mạng cười nhạo.
Châu Tư Lâm và Trịnh Thành Đạt chính là trường hợp như vậy.
Châu Tư Lâm đăng status, kể câu chuyện chị gái quá cố từng trải qua. Cô còn cho biết, hôm bị cưỡng hiếp về nhà, chị gái nói với cô, chị nhìn thấy một bóng người trông rất giống Trần Tây Hiền ở đầu ngõ. Chị gái vô cùng đau đớn và tuyệt vọng, nhưng không cho cô nói chuyện này với bố mẹ. Bây giờ chị gái đã qua đời vì tai nạn ô tô, cô muốn tìm Trần Tây Hiền trả thù mà chẳng có chứng cứ, vì vậy, chỉ còn cách khẩn cầu cư dân mạng hãy lên án con nghiện táng tận lương tâm này.
Bên dưới có hơn một trăm bình luận, phần lớn ủng hộ và an ủi Châu Tư Lâm. Nhưng cũng có một số người nhạo báng, kêu chị gái cô quá ngu xuẩn nên mới bị lừa, còn nói cô bịa chuyện để kiếm like. Thậm chí, có người viết: Em gái, hãy đăng ảnh lên đi, không có ảnh làm sao chúng tôi biết chuyện em nói là thật hay giả?
Bình luận của T nằm ở số tám mươi mấy. Hắn dùng ID là “T”:
T: Những điều bạn kể có đúng là sự thật không?
Con chim cô đơn bay cao (nickname của Châu Tư Lâm): Nếu tôi nói dối dù chỉ nửa lời, tôi sẽ chết không có chỗ dung thân.
T: Tôi biết rồi.
Châu Tư Lâm đăng status vào khoảng ba tháng trước. Đại khái bốn năm ngày sau, T lại bình luận:
T: Hắn sẽ bị trừng phạt.
Con chim cô đơn bay cao: Bạn là ai?
Tuy nhiên, T không trả lời câu hỏi của cô.
Kiểm tra status của Trịnh Thành Đạt, cuộc trò chuyện giữa anh ta và T cũng tương tự:
T: Những điều bạn nói có phải là thật không?
Biết người biết ta: Tôi xin thề! Tôi không quan tâm đến nhà và tiền đền bù, một đồng tôi cũng chẳng cần. Nhưng tôi không thể để mẹ chết oan ức như vậy!”
T: Được.
Vài ngày sau:
T: Hắn sẽ bị trừng phạt.
Biết người biết ta: Ý bạn là gì?
Biết người biết ta: Người đâu rồi?
***
Không nằm ngoài dự đoán, chuyện của nạn nhân thứ ba Trần Xán Lạn cũng bị một dân mạng đưa lên diễn đàn này. Tuy nhiên, vì vụ đó tương đối ầm ĩ nên cư dân mạng bình sôi nổi, nhưng không thấy bình luận của T.
Châu Tiểu Triện lập tức kiểm tra tất cả status tương tự trên diễn đàn. Kết quả, trong một năm qua, T từng xuất hiện ở 13 status khác.
Tại văn phòng của tổ Khiên Đen, thần sắc mọi người đều hết sức nghiêm nghị.
“Vì vậy...” Lải Nhải lên tiếng: “Từ ngày mai trở đi, đối tượng mà chúng ta cần bảo vệ là mười ba người này?”
Châu Tiểu Triện giở tài liệu, đáp: “Không, chỉ có chín người thôi. Bốn người khác đã chết hoặc bị xử án ngồi tù trong một năm qua.”
Lải Nhải nói nhỏ: “Thật ra anh bạn này cũng đang trừ hại cho dân đấy chứ!”
Hàn Trầm đứng dậy: “Tôi đi tìm Cục trưởng, phải bố trí canh phòng toàn thành phố ngay lập tức.”
***
Sáu giờ tối. Đã sáu tiếng đồng hồ trôi qua kể từ lúc nạn nhân Trần Xán Lạn bị giết chết, còn cách mục tiêu tiếp theo của T mười tám tiếng đồng hồ.
Bạch Cẩm Hi mệt mỏi đẩy cửa phòng làm việc. Cô vừa đi Chi cục cảnh sát thành Tây để giúp họ bố trí lực lượng bảo vệ hai “mục tiêu”.
Triển khai công việc quanh chín mục tiêu hoàn toàn không đơn giản. Bọn họ phải bảo vệ sát sườn đối tượng 24/24, còn phải âm thầm bố trí người ở các tòa cao ốc xung quanh, “cắm sào chờ nước”. Như vậy mới có thể bảo đảm tóm được T khi hắn xuất hiện vào ngày mai.
Mặc dù khó khăn vất vả nhưng thu hẹp phạm vi đến mức này cũng đã là bước đột phá lớn, phảng phất cách phá án không còn bao xa.
Các thành viên trong tổ đã đi ra ngoài, văn phòng không một bóng người. Bạch Cẩm Hi ngồi một lúc rồi đứng dậy đi sang phòng hội nghị bên cạnh.
Vừa đẩy cửa, cô liền nhìn thấy Hàn Trầm đang đứng trước tấm bảng trắng. Nghe tiếng động, anh liền ngoái đầu về phía cô:
“Khu vực phía Tây bố trí xong rồi à?”
“Vâng.” Cẩm Hi đi đến bên anh, nhảy lên bàn ngồi, cùng anh quan sát bảng trắng.
Bên trái tấm bảng dán bản đồ toàn thành phố, có dùng bút đỏ khoanh tròn vị trí chín “mục tiêu” sẽ có mặt vào lúc 12 giờ trưa mai. Địa điểm ba nạn nhân đầu tiên bị sát hại cũng được đánh dấu. Bên phải tấm bảng dán ảnh bọn họ.
Cẩm Hi: “Anh muốn tiếp tục thu hẹp phạm vi mục tiêu à?”
Hàn Trầm tựa vào thành bàn: “Ừ.”
“Anh có phát hiện gì mới không?”
Hàn Trầm cúi đầu châm điếu thuốc: “Có.”
“Gì cơ?”
Anh ngậm thuốc, cầm một cái bút, chăm chú nhìn tấm bản đồ, gương mặt nghiêng tuấn tú rõ mồn một.
Bạch Cẩm Hi bất giác bị thu hút. Giây tiếp theo, cô cầm cốc trà uống một ngụm rồi lại đưa mắt về tấm bảng.
Hàn Trầm vẽ ba vòng tròn ở khu vực gần địa điểm ba nạn nhân đầu tiên bị sát hại.
“Những nơi này đã xảy ra án mạng, cảnh sát sẽ tăng cường tuần tra. Vì vậy, hung thủ sẽ không lựa chọn làm mục tiêu.”
Nói xong, anh liền khoanh vị trí của hai đối tượng ở gần đó.
Bạch Cẩm Hi gật đầu: “Như vậy, xác suất ngày mai hắn chọn hai người này không lớn?”
Vẫn còn lại bảy người.
Hàn Trầm quay sang cô: “Chuyên gia tâm lý tội phạm, cô có ý kiến gì không?”
Ngữ khí của anh rất bình thản, Cẩm Hi cũng không biết anh có giễu cợt mình như thường lệ hay chỉ tùy tiện hỏi vậy. Cô ngẫm nghĩ, rút cái bút trong tay Hàn Trầm rồi khoanh tròn ảnh của hai người đàn ông trên bảng.
“Nạn nhân đầu tiên Trịnh Thành Chí, bất hiếu, giết mẹ; nạn nhân thứ hai Trần Tây Hiền bất trung trong tình yêu, hủy hoại cả cuộc đời bạn gái.” Cô ngẩng đầu nhìn mấy tấm ảnh: “Anh xem, trong bảy đối tượng còn lại, một người bị lên án ngược đãi con gái, dẫn đến việc con bé bị bắt đem bán đến giờ vẫn mất tích; một người ngoại tình, vợ khó đẻ, do áp lực tinh thần quá lớn nên cả mẹ lẫn con đều qua đời. Còn một đối tượng chểnh mảng công việc, dẫn đến đồng nghiệp gặp sự cố tử vong. Nhưng bởi vì anh ta là con trai lãnh đạo doanh nghiệp nên tìm người nhận tội thay. Đối tượng này, đối tượng này nữa...” Cô chỉ vào hai tấm ảnh: “Cũng là trường hợp tương tự. Năm người vừa rồi đều liên quan đến trách nhiệm và gia đình giống ba nạn nhân đầu tiên.”
“Trong khi hai đối tượng còn lại...” Cẩm Hi chỉ vào tấm ảnh mình vừa khoanh tròn: “Người này là Hiệu phó trường trung học. Có tin đồn lúc nhậm chức ở huyện bên dưới, ông ta từng quấy rối một nữ sinh. Sau đó, đương sự gặp tai nạn bất ngờ, rơi xuống nước chết đuối nên vụ việc không có hồi kết. Bởi vì đạt thành tích xuất sắc trong công việc nên ông ta được điều về thành phố Lam.”
Hàn Trầm lặng lẽ nghe cô phân tích.
“Còn đối tượng này nữa, là giám đốc một công ty thương mại nhỏ. Nghe nói, anh ta vì lợi ích bất chấp thủ đoạn, quá khứ từng nhúng tay vào vụ sử dụng bạo lực để di dời nhà cửa, gián tiếp gây chết người. Chỉ là không có chứng cứ nên anh ta vẫn bình yên vô sự.” Bạch Cẩm Hi cất giọng từ tốn: “Bản thân “trừng phạt” cũng mang ý vị “răn đe”. Đối với T mà nói, hắn không thể giết hết những người mắc tội trên toàn thế giới, cũng không thể bảo đảm giải quyết toàn bộ mục tiêu. Do đó, nếu là hắn, tôi sẽ chọn những đối tượng mang tính điển hình.”
Hai người đều trầm ngâm. Cẩm Hi nói nhiều nên hơi khô họng, cô liền giơ tay lấy cốc trà trên bàn trong khi mắt vẫn dán vào tấm bảng. Ai ngờ vừa chạm vào thành cốc, cô liền cảm thấy một bàn tay mát lạnh đặt lên tay mình.
Cô giật mình, ngoảnh đầu liền chạm phải đôi mắt sâu thẳm của Hàn Trầm. Thì ra hai người đồng thời giơ tay lấy cốc trà nên mới vô tình đụng chạm.
Bạch Cẩm Hi cười cười, cầm cốc lên trước: “Anh muốn uống thì tự đi rót...” Còn chưa dứt lời, cô sực tỉnh, nhìn cốc giấy trong tay. Ban nãy lúc vào phòng hội nghị, hình như cô đi tay không.
Vào giây phút Cẩm Hi ngẩn người, Hàn Trầm đã nhanh chóng đoạt cốc trà khỏi tay cô.
“Muốn uống thì tự mình đi rót.” Anh trả lại cô nguyên vẹn câu nói vừa rồi.
“Khoan đã!” Cẩm Hi nhảy xuống đất, với lấy cốc nước. Ai ngờ Hàn Trầm liền túm tay cô, bàn tay còn lại giơ cốc lên định uống.
Người đàn ông này cố ý bắt nạt cô phải không? Cẩm Hi khóc dở mếu dở, giơ cánh tay còn tự do: “Cốc trà này, vừa rồi tôi đã...”
Kết quả, Hàn Trầm nhanh như cắt dùng một tay tóm gọn hai cổ tay cô. Cẩm Hi vốn đứng rất gần, sau một hồi co kéo, toàn thân áp sát người anh. Còn anh như không hề phát giác, bình thản ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.
Tim Cẩm Hi đập thình thịch. Cô muốn giằng ra nhưng anh giữ rất chặt. Sau đó, Hàn Trầm ném cái cốc đã uống hết vào thùng rác mới buông tay cô. Anh không nói một lời, quay người đi mất.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian